CÔ NÀNG XUI XẺO - chương 2

  • + Anh tan em rồi đó trang 7

    Truyện teen - Anh tan em rồi đó trang 7 Truyện online hay nhất - Hôm nay em rất đẹp ! _ Hải tiến đến chỗ nó và cười nhẹ , nụ cười ...
  • + Thầy ơi ! em yêu thầy - trang 4

    Thầy ơi ! em yêu thầy - trang 4 Đọc truyện vui nhất - Hôm nay tôi sẽ hướng dẫn các bạn cách lấy ánh sáng bằng gương khi soi kính. Nh...
  • + Tiểu thuyết trung quốc: Yêu trong yên lặng

    Tiểu thuyết trung quốc: Yêu trong yên lặng >>  Doc truyen online Anh là một người không thể nghe, không thể nói. Anh là một bé trai ...
  • + Khóc vì ngoại tình

    Chàng trai vừa đi công tác một tháng ở Paris về, gặp một người bạn. Anh bạn hỏi: - Sao? Đi nước ngoài sướng không? Có chuyện gì hay kể nghe...
  • + Bông hồng cho tình đầu - chương 1

    Truyện tình cảm:  Bông hồng cho tình đầu - chương 1 Lời Cuối Cho… >>  Đọc truyện hay Gia sư – Trò, vậy là cuối cùng em cũng phả...
  • + Quả nhiều C

    Trang đọc truyện cười hay và mới nhất cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau trên mạng.Đặc biệt có phiên bản truyện cười tiếu lâm .  ...
  • + Phụ thuộc vào người khác

    tuyen tap truyen cuoi vova và truyen cuoi vova moi nhat   Bạn có biết vì sao khi xây một ngôi nhà, sẽ có một người làm chủ thầu, còn nhiề...
  • + Truyện tình cảm teen: Giấc mơ tuyết trắng chương 4

    Truyện tình cảm teen: Giấc mơ tuyết trắng chương  4 >>> Doc truyen vui Huy siết chặt bàn tay nhỏ bé của nó,nó vẫn nằm im lìm trên...
  • + Thám tử đoán tiền

    Các bạn đang doc truyen online hay nhất tại chuyên mục:  truyen cuoi tieu lam tuc   Thám tử lừng danh Séc lốc Hôm vừa hạ cánh xuống phi t...
  • + Truyện tình cảm: Chồng khờ

    Truyện tình cảm - Chồng Khờ >>  Doc truyen online hay nhat Giữa mùa hè oi bức nóng nực, mọi người cả ngày bận rộn, mặt trời thế n...
Đăng lúc 23:34 bởi Unknown
Truyện tình cảm: CÔ NÀNG XUI XẺO - chương 2
>> Đọc truyện online
số lớp mình!
- Điểm danh!
- 1, 2, 3, 4…
- Báo cáo, lớp 10A3 đã điểm danh xong, sĩ số đủ. Hết!
- Báo cáo, lớp 10A2 đã điểm danh xong, sĩ số đủ. Hết!
- Báo cáo, lớp 10A1 đã điểm danh xong. Vắng… vắng một người!
- Này Ngọc Dĩnh, không biết cậu ta có chuyện gì không? Giờ còn chưa thấy mặt! – Hai nữ sinh tựa vào lan can tàu, một người lo lắng hỏi.
- Còn gì lạ nữa, theo kinh nghiệm từ trước đến giờ thì… - Cô gái mang tên Ngọc Dĩnh thoáng trầm ngâm rùi ngậm ngùi kết câu, “lành ít dữ nhiều…”!
Tu tu…tu...
Tàu Maria rú lên hồi còi cuối cùng.
- Xuất phát!





- U… oa…
Lúc này, chiếc taxi vàng vẫn lao đi như tên ra khỏi dây cung, mặc cho tôi gào thét khản cả cổ.
Ngoài xe, gió táp mạnh. Tôi gắng gượng căng mắt như cú vọ nhìn phía trước. Đột nhiên, trước mặt dần dần hiện ra một dải xanh hiền hòa. Trên nền xanh phấp phới là một bông lan đang khoe sắc.
Là cờ! Cờ của trường nữ sinh Maria!
- A! Chú ơi! Phía trước tới nơi rồi ạ! Cháu nhìn thấy rồi! – Tôi xúc động bật như lò xo khỏi ghế ngồi.
- Binh! - Đầu lại u một cục.
- Rồi! Chú biết rồi! – Chú lái xe có vẻ rất căng thẳng, môi mím chặt, gật đầu lia lịa.
- Á… chú ơi! Đến nơi rồi! Đến rồi! - Chiếc tàu sang trọng chỉ còn cách gang tấc. Tôi thò đầu ra khỏi xe, chỉ về phía lá cờ, lấy hết sức bình sinh hét to. – Chú ơi! Đến nơi rồi! Đến nơi rồi!
- Rồi! Chú biết rồi… - Chú lái xe trả lời như gà mắc tóc. Xe vẫn chạy hết tốc lực.
- Ôi! Đi quá rồi, đi quá mất rồi còn đâu!
Lộp… độp… mồ hôi của chú lái xe thi nhau rơi xuống vô lăng.
- Chú biết đi quá rồi!
- Thế sao chú không phanh lại?
- Nhưng… phanh hư rồi, dừng sao nổi?!
- Hả?!
Ôi, trời ơi!
Chú lái xe vừa dứt câu, con nhóc tội nghiệp là tôi nước mắt, nước mũi ròng ròng như thác nước Niagata, mặt nhăn như khỉ ăn gừng. Đảm bảo nếu nhìn thấy bộ dạng như cái mền rách của tôi lúc này, danh họa Picasso sẽ không do dự mời tôi làm mẫu cho bức kiệt tác “Guernica”.
Nhưng thế vẫn chưa thấm là bao!
Tôi quay ra nhìn phía trước và phát hiện ra đây là cầu tàu. Hết đường rồi!
Hu hu… không! Không! Làm sao đây! Chẳng nhẽ tuổi xuân của tôi đến đây là đứt gánh. Chí ít tôi cũng là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này, vừa mới mở màn đã đi đời nhà ma là sao?
Hu hu… số mình sao bạc bẽo!
Khực khực…
Ủa? Sao thế! Đúng lúc tôi cho rằng phen này đời mình đứt cước thật, thì cái xe quái quỷ đó chầm chậm dừng lại.
- Hết… hết xăng rồi! – Chú lái xe sợ đến vỡ mật, run bần bật nhìn đồng hồ báo xăng, thở phào nhẽ nhõm, ngả người về phía sau ghế.
- Hôm nay là ngày đen đủi nhất trong đời lái xe của chú, thật tình… phải vía thế nào ấy!
Phải vía…? Nghe đến hai từ này tôi sợ phát run…
Tôi - tức Thái Linh, chuyện bị mọi người gọi là “Cô nàng xui xẻo” – ăn cơm sặc cơm, uống nước còn bị dắt răng, đi đường không té hố thì cũng trượt vỏ chuối, qua cầu cầu sập. Nói tóm lại là đứa con gái xui xẻo nhất quả đất… E rằng, chuyến xe kinh hoàng có một không hai này cũng do vận xui của tôi mà ra…
Mà thôi! Mau chuồn khỏi đây kẻo chú lái liên lụy thêm thì nguy.
Tôi vừa nghĩ vừa cố lết cái thân tàn ma dại, đẩy cửa xe, chạy về phía tàu.
Không xong rồi! Hình như du thuyến sắp khởi hành thì phải? Tôi cuống cuồng sợ hãi, mắt trố ra, vừa thở dốc, cắm đầu cắm cổ chạy, vừa gắng sức vẫy tay.
- Đợi, đợi đã, đợi em với!
Cố lên, sắp đến nơi rồi, sắp đến cầu tàu rồi!
Đúng lúc tình hình đang căng như dây đàn, tôi thấy thấp thoáng hai bóng người trông quen quen. Đúng rồi, hóa ra là Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, hai bà bạn chí cốt cùng “vào sinh ra tử” bao nhiêu phen.
- Thượng Hội! Ngọc Dĩnh!
- Thái Linh! Nhanh lên! Cố lên bà ơi!
- Ngọc Dĩnh! Mau đi báo cho bác thuyển trưởng
dừng tàu lại, học sinh cuối cùng đã đến rồi!
Tiếng của hai nhỏ bạn vọng lại, hai đứa vẫy tay về phía tôi.
Hộc, hộc, hộc…
Cuối… cuối cùng cũng đã kịp!
Họng khô rát quá, tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về phía cầu tàu. Hên thiệt, du thuyền mới cách cầu tàu quãng chừng một mét.
- Ồ, ồ! Cô nhóc đến muộn phải không?
- Đúng là thân làm tội đời! Đến sớm một chút có phải đỡ không?
- Nào. Nào! Mau cho thang xuống! – Hai nhỏ bạn rối rít. Một chiếc thang nối với cầu tàu được thả xuống.
Tôi sung sướng nhún vai, tay nắm chặt vào thang toan trèo lên.
Í! Lại gì nữa đây? Cổ áo của tôi bị ai đó sốc lên! Tôi bàng hoàng ngoái lại!
- Ủa! Chú lái xe! Gì thế ạ? – Tôi mắt tròn, mắt dẹt nhìn chú ta.
- Này cháu gái, tiền xe tính sao đây? – Chú lái nhíu mày như kiểu dân phòng bắt được thằng ăn cắp gà, mặt như đâm lê nhìn tôi.
Tôi ngây người ra, vội vàng rờ tay vào túi, lập cập rút cái ví ra.
- Ơ! Xin lỗi! Tiền của chú đây!
- Thái Linh! Còn lề mề gì nữa, nhanh chân dùm đi!
Bụp!
Thượng Hội chưa kịp dứt lời thì cái ví của tôi rơi tõm xuống biển. Cái ví cứng đầu cứng cổ sau khi trình diễn ba vòng trên không lặn mất tăm. “Trời…” Tôi nhìn xuống biển, mặt đần thộn ra, mắt trợn tròn hơn hòn bi ve, đầu óc quay mòng mòng…
Tiếng còi tàu lại rú lên, làm đầu tôi cũng kêu u u theo.
Thượng Hội và Ngọc Dĩnh khoanh tay trước ngực đứng trên tàu, hai bà bạn nhìn tôi ngao ngán, lắc đầu thở dài: “Miss xui xẻo có khác, quả là danh bất hư truyền!”
Trong vòng một năm sau đó:
- Này, mày có biết con nhỏ Thái Linh không?
- Hờ! Cái con nhóc bị “Chúa bỏ quên” đó hả? Chắc chẳng ai số quạ đen hơn nó…
Bất kỳ ai đến trường cũng kháo nhau cái tên “Thái Linh”. Tất cả cười ngặt cười ngẽo, đặt cho tôi biệt hiệu “Kẻ bị Chúa bỏ quên”.
Thái Linh! Vâng, là tôi! Tôi là Thái Linh! Là nữ sinh đến muộn trong buổi khai giảng, ví tiền thì bị “cống không” cho ông thần biển, bất đắc dĩ ngồi xe taxi về nhà, làm mẹ phải trả tiền gấp đôi. Dĩ nhiên đây chỉ là chút bọt biển nhỏ nhoi trong bể khổ thăng trầm mười bảy năm qua của cuộc đời tôi.
Lúc mới học mẫu giáo lớp mầm.
Đợi… chờ đợi…!
Tay chống cằm ra vẻ tiểu thư mộng mơ, tôi nhìn chằm chằm ra phía hành lang, con đường duy nhất mà một chàng “hot boy” lớp lá hay đi ngang qua để đến nhà WC. Ôi! Hình mẫu “X-Men, đàn ông đích thực” của đời tôi: Khuôn mặt trắng hồng như trái bồ quân, mắt tròn xoe như quả trứng muối. Chỉ nhìn anh đã đủ “ngất ngây con gà tây” rồi.
- Trời! Anh ấy nhìn mình! Đang nhìn mình đó…
Phẹt…!
Ủa…! Hình như có cái gì nhơn nhớt hạ cánh trên đầu tôi.
Hu hu… không, tôi không muốn thế.
Đúng lúc anh ấy đang nhìn trìu mến thì lũ chim chết tiệt đó nhè đúng đầu tôi “xả đạn tự chế” không thương tiếc.
Ôi! Xin anh đừng nhìn em nữa làm gì! Tâm hồn pha lê này đã bị ô uế rồi.
Hồi cấp I…
- Này, này… - ông bạn cá biệt ngồi cùng bàn, nghịch rách giời rơi xuống, vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại, dùng bộ mặt cảnh sát hình sự cảnh cáo thằng cha định bắt chuyện tán hươu, tán vượn.
Tôi là học sinh gương mẫu đầu tàu, phải nghiêm túc mọi lúc mọi nơi, kịp thời ngăn chặn hành vi không đúng mực. Nhưng rồi tiếng tôi cứ lanh lảnh như bát sành vỡ…
- Thái Linh! Hạ Bình! Hai trò đang làm gì vậy? Nói chuyện riêng trong giờ, chép phạt 100 lần những gì đã nói, cuối giờ nộp cho tôi!
- Ôi! Những gì đã nói! Thằng cha đó chỉ nói mỗi từ “Này”, còn tôi nói đến chín từ “Không được làm phiền tôi, tôi còn nghe giảng”!
Hic! Đúng là làm phúc phải tội mà.
Những năm cấp II…
Hãy nhẫn nại…
Viết xong từ mới tiếng Anh cuối cùng này có thể coi cuốn truyện rồi, híc híc! Năn nỉ sùi cả bọt mép mới mượn được của bà bạn Thượng Hội.
Phù! Cuối
Nguồn hay: Đọc tiểu thuyết tình cảm

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC